THƠ TÌNH NGƯỜI ĐÀN ÔNG 70 TUỔI

Già sinh tật. Cỏ non chờ mưa hạ
Tôi loay hoay không thoát khỏi đàn bà
Suốt đời tôi dòng sông không tĩnh lặng
Suốt đời tôi chìm nổi khúc tình ca.
Nhà thơ Nguyễn Tường Văn từ Tuy Hòa vào chơi, tôi dẫn anh đi cà phê. Tường Văn gọi nhà thơ Trần Vạn Giã tới. Cà phê Mê Trang gần bờ biển, gió mát rượi và có một cái quạt, mà Trần Vạn Giã cứ kêu nóng. Thêm một cái quạt nữa, ông vẫn kêu nóng. Phải chuyển bàn, để nhà thơ xứ trầm hương Vạn Ninh được làm mát bằng ba chiếc quạt. Bù lại, được nghe ông đọc THƠ TÌNH NGƯỜI ĐÀN ÔNG 70 TUỔI
Cuối tháng ba gió chìm trong nỗi nhớ
Dạt cánh chim trên đồng cỏ gọi mùa
Hay là tôi trở về nhà gọi gió
Để thổi qua thơ một chút hương thừa
Đừng níu tay tôi sợ tan làn sương mỏng
Sợ tính đa tình tan vào mênh mông
Đừng thắp cho tôi thêm nhiều ánh lửa
Sợ vấp hoàng hôn dưới bước chân mình
Chiều trầm tư trang sách cũ lặng thinh
Nhìn bài thơ tình. Giật mình hư ảo
Chén trà lạnh. Tiễn đò qua bến khác
Quay lại đồi sim. Sim tím tự bao giờ
Già sinh tật. Cỏ non chờ mưa hạ
Tôi loay hoay không thoát khỏi đàn bà
Suốt đời tôi dòng sông không tĩnh lặng
Suốt đời tôi chìm nổi khúc tình ca.
TRẦN VẠN GIÃ

Comments

Popular posts from this blog

Trường Sa tháng 4/2014 - 1. Gạc Ma

Phải chửi một phát, không thể chỉ nói mát!

Nhìn hẹp, hiểu sai