Một thời lênh láng
Nàng chỉ thấy ta làm thịt chó Đâu thấy hồn thi sĩ trong ta Tay quạt lửa mà đầu vẫn nghĩ Cho vần thơ lênh láng chảy ra… Hôm rồi có bạn dẫn lại mấy câu thơ trên, làm tôi nhớ ra một bài dự cuộc thi "Cây bút biếm" của báo Tuổi Trẻ Cười. May còn giữ được tờ TTC số tháng 9/1994, có đăng bài đó. Chuyện Phố Tôi Ngày tôi còn nhỏ, phố tôi là một con đường lổn nhổn đá ở ngoại vi thành phố, hai bên phần lớn là các cơ quan, xí nghiệp và khu tập thể. Thời đó là thời của tem phiếu, khi cửa hàng mậu dịch bán đậu thì mọi nhà đều ăn đậu, cửa hàng bán cá biển thì cả khu tanh nồng mùi cá biển… Có khi thực phẩm cửa hàng bị ôi thiu, thế là sau bữa ăn cả khu theo nhau xách quần chạy ra nhà xí! Khổ nỗi, cả khu tập thể chỉ có một dãy nhà xí với vài khoang, nên lúc đó người ta phải xếp hàng, phải chen lấn. Bọn nhóc chúng tôi thuộc lòng mấy câu thơ, không biết do ai xuyên tạc: Đố ai định nghĩa được chữ yêu Có khó gì đâu, một buổi chiều Chàng, nàng chạm trán nơi… nhà xí Nhường nhau… “đi” trước